Tập Thể A2 - Cao Lãnh 1
Tập Thể A2 - Cao Lãnh 1
Tập Thể A2 - Cao Lãnh 1
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tập Thể A2 - Cao Lãnh 1

Chào Mừng Các Bạn đến với diễn đàn Tập Thể A2 - Cao Lãnh 1
 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 Tôi học cách cân bằng trước những vết thương

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Thanh Tuyền
Moderators
Moderators
Thanh Tuyền

Exp Exp : 27139
Level Level : 17
Tổng Số Bài : 189
Cung Hoàng Đạo : Xữ Nữ
Giới tính : Nữ
Tuổi : 33
Tham gia : 06/12/2009
Đến từ : đồng tháp

Power
    :
Tôi học cách cân bằng trước những vết thương  Left_bar_bleue1/3000Tôi học cách cân bằng trước những vết thương  Empty_bar_bleue  (1/3000)

Tôi học cách cân bằng trước những vết thương  _
Bài gửiTiêu đề: Tôi học cách cân bằng trước những vết thương    Tôi học cách cân bằng trước những vết thương  EmptySat Dec 18, 2010 8:21 pm

Nhiều lúc trong cuộc đời tôi tự hỏi nước mắt là gì mà có thể hoá giải được mọi nỗi đau…

Hơn 14 năm qua, tôi không biết nước mắt mình đã chảy xuôi bao nhiêu và chảy ngược bấy nhiêu, nhưng có một điều tôi biết, trong những lúc tôi buồn và đau đớn nhất thì chỉ có nước mắt mởi hiểu hết được những gì đang chất chứa trong trái tim bé nhỏ ấy của tôi.

Đọc những bài viết của tôi, chưa ai nói tôi là một người mạnh mẽ. Người nói tôi mong manh,dễ vỡ. Kẻ nói tôi nhạy cảm, yếu mềm. Đúng là tôi không thể phủ nhận được điều đó, bởi tôi luôn là người khát thèm những yêu thương. Tôi thèm hơi ấm vòng tay cha mẹ ôm ấp tôi mỗi sớm chiều, tôi thèm một bờ vai nâng đỡ lúc tôi về, tôi thèm sự công bằng trong xã hội, tôi thèm sự tin tưởng, tôi thèm một gia đình, tôi thèm những tiếng cười trẻ thơ….Hết thèm rồi tôi ước. Tôi ước sức khoẻ, tôi ước tiền bạc, tôi ước tài năng, tôi ước một cuộc đời bình dị với đủ đầy yêu thương.

Nhưng ở đời, mấy ai có được tất cả những điều họ thèm, họ ước ? Tôi cho rằng đó chỉ là một con số rất nhỏ và nếu gặp được những người như thế, tôi sẽ xin họ một chút may mắn. Bởi đó là những con người thực sự may mắn trong đời!

Tôi là một người rất mau nước mắt. Xem một cuốn phim hay với những đoạn đời éo le hay nhìn một đứa trẻ mồ côi lang thang cũng đủ làm tôi rơi nước mắt. Tôi khóc là khi tôi thấy mình bất lực, là khi phải nhìn thấy sự bất công giữa cuộc đời, là khi phải chứng kiến những điều mà mình không muốn thấy. Tôi khóc cả khi mình phải từ chối một lời yêu của một người con trai và tôi khóc khi tình yêu đầu tiên của mình ra đi mãi mãi mà tôi không đủ sức, không đủ niềm tin và cuối cùng là không đủ yêu thương để níu giữ nó ở lại bên mình. Và tôi bật khóc .

Có nhiều đêm tôi trằn trọc, những kí ức xưa về một tình yêu vẫn hiện về và choán đầy kí ức.Tôi mất 2 tháng để yêu thương nhưng tôi lại cần hơn một năm để quên, tình yêu mà! Người ta không chỉ đơn giản cộng một và trừ một để mẫu số lại thành 0 được.

Mất đi một tình yêu đối với những người yêu sâu sắc và chân thành thì đó là một vết thương khắc quá sâu trong kí ức. Có người vượt qua được, người khác thì không. Bởi ở trên đời không phải ai cũng mạnh mẽ được như nhau. Nếu ai cũng mạnh mẽ được thì chắc chắn báo chí sẽ không phải mất thì giờ để điều tra những lý do tự tử của các cô gái tuổi xuân, rồi thì trên các trang web mạng, người ta cũng không phải lập ra những diễn đàn dành cho những người trẻ đã từng đổ vỡ trong tình yêu và bây giờ mắc phải hội chứng „ sợ yêu“ vì họ đã mất trọn niềm tin vào một tình yêu mà khi xưa họ nghĩ đó là " tình yêu cuối cùng“. Phụ nữ là phái yếu nên họ không thể dễ dàng tìm đến một tình yêu mới khi chưa nguôi vết thương lòng, đó là một điều khác biệt với cánh mày râu. Và ngay cả với chính tôi lúc này, cánh cửa lòng tôi vẫn khép, không phải vì tôi còn mắc nợ quá nhiều với mối tình đầu tiên của mình, mà bởi vì tôi cảm thấy tôi chưa đủ niềm tin để đặt cược cuộc đời mình vào một tình yêu mới.

Tôi không lao vào vòng tay của những người con trai khác để tìm niềm an ủi, tôi cũng không cúi đầu quay đi để che dấu những tủi hờn. Giữa những ngổn ngang bộn bề của cuộc sống và những vết thương lòng đó, tôi đi học, đi làm, và tự xây cho mình những niềm vui mới trên những lâu đài mới. Tôi đã có thể bình thản nói chuyện, bình thản cười vô tư với người bạn trai cũ mà tim không còn đập những khúc nhạc bồi hồi. Có lẽ đến một ngưỡng cửa nào đó trong cuộc đời thì giọt nước mắt cũng cạn và tôi cũng lớn lên, vì tôi có thể chấp nhận những điều mà tôi không hoán đổi được nữa. Mà khi con người ta biết chấp nhận nó thì người ta cũng sẽ không còn hối tiếc nữa.

Người ta vẫn nói với tôi rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Và tôi tin điều đó. Không ai có thể sống mãi với những vết thương lòng vẹn nguyên của quá khứ, vì nghĩ cho cùng thì chẳng ai muốn đắm chìm mình trong những khổ đau. Bằng cách này hay cách khác thì người ta cũng cố để vượt qua nó. Có người dùng thuốc tinh thần từ người khác, tôi thì chẳng có thuốc nào chữa trị ngoài những dòng chảy của thời gian. Vì chính thời gian làm tôi trưởng thành hơn, cho tôi những nhận thức vào đời nhiều hơn, tôi được va chạm và cũng được tiếp xúc nhiều hơn, tôi gần như quên được những vết thương mà người khác đã để lại trong tôi. Tôi nghĩ về nó không bằng những giọt nước mắt, cùng lắm là tôi cho phép mình dừng lại một vài phút và buồn, nhưng nhất định sau đó tôi phải đứng dậy và tiếp tục trải dài đôi chân của mình bằng những bước đi mới, dự định mới. Vì ngày hôm nay không phải là ngày hôm qua và vì ngày mai cũng sẽ là một ngày khác. Tôi học cách chấp nhận. Tình yêu của mình và người ta không đến được với nhau, ừ thì là duyên số, thế thôi.

Có người sẽ nói suy nghĩ đó duy tâm, nhưng ở đời, có những con người khác nhau thì ắt hẳn sẽ phải có những suy nghĩ khác nhau thôi. Nếu họ đồng cảm với mình thì xem như đó là một sự chia sẻ, còn nếu không thì hãy nghĩ rằng: Ừ, họ khác mình. Thế thôi ! Cũng giống như người ta bỏ ta,người ta không giữ ta ở lại, không chọn ta làm bến đỗ cuộc đời vì ta không xinh, không tài năng, không duyên dáng,không là con gái của Giám đốc và cuối cùng không là mẫu người mà họ lựa chọn. Ừ thì ta là kẻ thua thôi, mà thua thì cũng có sao đâu.

Tôi đã biết chống trả lại những giọt nước mắt và quên đi những vết thương lòng bằng những ngày làm việc bổ ích, những buổi chiều đi dạo giữa khí trời lạnh lẽo tháng 12, những buổi đêm vùi đầu vào những bài viết ( ví như những dòng chữ mà bạn đang đọc lúc này ) hay những cuộc đi chơi trải lòng mình. Sau mỗi cuộc chơi tôi thấy mình dường như vừa được làm mới con người mình một chút, quẳng được cả một chút lo âu và vết thương lòng của ngày xưa cũ.Tôi cố xua những ý nghĩ điên rồ trong những đêm không ngủ hay những giờ " nhớ ngày xưa quay quắt“ bằng cách nghe nhạc,thả trôi những ý nghĩ muộn phiền vào dòng chảy.

Tôi là người sống chậm, bước chậm và cái gì cũng chậm. Nhưng tôi tin vào cái sự chậm mà chắc bằng những bước đi mà tôi đã bước được suốt chừng ấy quãng thời gian qua. Chắc chắn nó sẽ không là một thành tích để tôi có thể đúc thành vàng và treo lên tường, nhưng tôi tự hào và tôi cảm ơn sự từng trải cũng như những suy nghĩ đã bắt đầu biết chín chắn hơn của mình. Tôi biết khi tôi càng lớn lên thì tôi chỉ có thể khôn ra và hiểu biết ra chứ không thể khờ và ngu ngơ được nữa.

Tôi chẳng cần một điểm dừng nào cho mình nữa và cũng không buồn vừa mới trải qua một điểm dừng.với tôi, bây giờ không có gì là quan trọng,chỉ mong ông trời đừng bao giờ cho tôi một vết thương lòng như thế này nữa, đã đủ lắm rồi.
Về Đầu Trang Go down
 

Tôi học cách cân bằng trước những vết thương

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tập Thể A2 - Cao Lãnh 1 :: Cuộc Sống :: Honey Moon :: Những Bài Học TỪ Cuộc Sống-